Ngày xửa, ngày xưa, có một cậu bé được mẹ cưng chiều nên rất nghịch ngợm và ham chơi. Một lần, bị mẹ mắng, cậu vùng vằng bỏ đi. Cậu la cà khắp nơi, mẹ cậu ở nhà không biết cậu ở đâu nên rất buồn. Ngày ngày, mẹ ngồi trên bậc cửa ngóng cậu về.
Một thời gian trôi qua mà cậu vẫn không về. Vì quá đau buồn và kiệt sức, mẹ cậu gục xuống chết và hóa thành một cái cây lạ. Cậu đi mãi thấy đói và khát liền tìm đường về nhà với Mẹ. Về tới nhà không thấy Mẹ đâu, cậu bé ngồi xuống ôm cây lạ mà khóc. Kỳ lạ thay, cây bỗng run rẩy, từ các cành lá, những đài hoa bé tí trổ ra, nở trắng như mây.
Sau đó hoa tàn, quả xuất hiện, lớn nhanh, da căng mịn, xanh óng ánh. Cây nghiêng cành, một quả to rơi vào tay cậu bé. Cậu bé cắn một miếng thật to, chát quá ăn không được. Thế là quả thứ hai rơi xuống cũng ăn không được vì cứng quá.
Cuối cùng quả thứ ba rơi xuống, cậu bé bóp xung quanh quả cho lớp vỏ mềm dần rồi khẽ nứt ra một kẽ nhỏ. Một dòng sữa trắng sóng sánh trào ra, ngọt thơm như dòng sữa mẹ… Cậu bé dùng miệng hút lấy dòng sữa ngọt ngào đó. Về sau, người dân trong vùng đặt tên cây là Cây Vú Sữa.