Ngày xửa ngày xưa, ở ngôi làng nọ có một bà lão tuổi đã cao sinh sống, Bà lão rất nghèo khó, vì làm lụng vất vả bao năm nên trông bà rất ốm yếu, gầy gò, nét mặt luôn nhăn nhúm, lúc nào cũng đượm buồn.
Bà sống cô đơn trong chiếc lều rách nát, nhỏ hẹp chỉ đủ để che nắng che mưa, nhưng cũng chẳng đủ để ngăn cản những đợt gió rét lạnh khi mùa đông về. Hơn nữa bà cũng chẳng có con hay là cháu để ở bên cạnh chăm nom mỗi khi bà ốm đau.
Hằng ngày, bà lão đều ra đồng mò cua, bắt ốc. Sau đó bà đem chúng đổi thành tiền để mua gạo và thức ăn. Một ngày nọ, trong lúc mải mê bắt ốc, bà vô tình bắt được một con ốc rất đẹp.
Con ốc này có vỏ màu xanh ngọc bích và tỏa ra những ánh sáng đẹp lấp lánh khi soi dưới ánh sáng mặt trời. Bà lão vui mừng đem nó về nuôi trong chum nước ngay trong nhà. Mỗi ngày bà vẫn mang giỏ ra đồng để bắt ốc, mò cua nhưng mỗi khi về nhà bà lại ngạc nhiên vô cùng vì sân nhà được quét sạch sẽ tươm tất, trên bàn có sẵn cơm dẻo canh ngọt đầy đủ cả.
Bà cố nghĩ xem ai đã tốt bụng giúp bà nhưng chẳng thể nào nghĩ ra được. Ngày hôm sau bà vẫn ra đồng nhưng giữa buổi, bà quyết định quay về nhà để xem như thế nào. Khi đến cổng nhà, bà nhẹ bước chân rón rén bước tới núp sau cánh cửa. Bà lão vô cùng kinh ngạc khi thấy từ trong chum nước, một cô gái rất xinh đẹp bước ra ngoài.
Trên người cô khoác chiếc áo dài màu xanh ngọc bích như vỏ của con ốc bà nuôi. Cô làm việc nhà rất thành thạo và nhanh thoăn thoắt. Từ việc dọn dẹp nhà cửa, cho đến việc nấu cơm nước, cô đều làm rất nhanh và sạch sẽ. Bà lão hiểu ra mọi chuyện liền chạy đến bên chum nước đập vỡ vỏ ốc.
Từ đó về sau bào lão sống hạnh phúc cùng nàng tiên ốc xinh đẹp.