Sự tích mùa xuân
Ngày xưa, cách đây đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi những người già nhất trong làng cũng không nhớ nổi, mặt đất xinh đẹp của chúng ta lúc đó chưa có bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông như ngày nay và muôn loài còn nói chung một thứ tiếng.
Ngày đó, mặt đất quanh năm ẩm ướt, ánh mặt trời không xuyên nổi qua lớp sương mù dày bao phủ mặt đất. Mọi vật phải sống trong màn sương mờ ấy. Cuộc sống tù túng, tẻ nhạt kéo dài rất lâu. Không thể cam chịu mãi, mọi vật trên mặt đất họp lại bàn bạc.
– Cụ Ali già nhất nói:
– Ồ, có cách đấy, tôi nghe ông nội kể lại thì chỉ có Ngọc Hoàng thượng đế mới cứu được chúng ta.
Và thế là chim Bồ Câu Trắng được cử lên trời mang theo lời thỉnh cầu của mặt đất.
Đường lên trời xa lơ xa lắc, Bồ Câu Trắng phải bay không nghỉ mất ba ngày ba đêm mới lên tới cổng trời. Đôi cánh cổng làm bằng mây ngũ sắc sáng lấp lánh. Bồ Câu Trắng vào sân điện quỳ xuống:
– Muôn tâu Ngọc Hoàng sáng suốt, bấy lâu nay chúng con phải sống trong cảnh tối tăm, ẩm ướt. Xin Ngọc Hoàng cứu vớt chúng con.
– Ta biết, ta biết – Ngọc Hoàng xua tay – nhưng chuyện này không phải dễ, thôi, nhà ngươi cứ về đi, ta sẽ liệu.
Bồ Câu Trắng vừa ra khỏi, Ngọc Hoàng liền cho gọi bốn vị hoàng tử ra và phán:
– Các con nghe đây, để cứu giúp những sinh linh bé bỏng nơi hạ giới, các con hãy đến bốn ngọn núi cao nhất dưới hạ giới lấy bốn vật báu đang tỏa sáng trên đỉnh núi về đây cho ta.
– Chúng con xin y lời cha – bốn hoàng tử đồng thanh đáp lại.
Họ từ biệt vua cha và cưỡi mây bay xuống mặt đất cất công đi tìm bốn vật báu kia.
Sau mấy ngày lặn lội, bốn chàng hoàng tử trẻ đã tìm đến được chân bốn ngọn núi cao mà trên đỉnh bốn vật báu đang sáng lấp lánh. Ba chàng hoàng tử lớn vốn sẵn có trong mình lòng can đảm và kiên nhẫn nên chẳng mấy chốc đã leo lên được đỉnh núi lấy được vật báu. Họ nhanh chóng trở về. Còn chàng hoàng tử út vốn được nuông chiều từ bé nên khi nhìn thấy những ngọn núi cao vòi vọi chạm mây, đường lên núi đầy gai góc, chàng run sợ nghĩ thầm: “Ôi, núi cao thế kia, bao giờ mới lên tới đỉnh”. Leo lên thì ngại mà quay về tay không thì sợ vua cha quở trách, đắn đo một lát, chàng út nhặt một hòn đá ở chân núi hà hơi làm phép biến nó thành một vật sáng lấp lánh. Chàng cầm lấy chạy như bay đuổi kịp ba người anh trở về cùng cha.
Cầm lấy bốn vật báu trong tay. Ngọc Hoàng lần lượt ném từng vật báu xuống mặt đất. Và thật kì diệu, vật báu đầu tiên vừa chạm đất ngay lập tức màn sương dày bao phủ mặt đất tan biến, mặt trời ló ra, bầu trời chói chang ánh nắng.
Vật báu thứ hai rơi xuống, bầu trời trở nên trong xanh, khí trời mát dịu, nước hồ trong như trời cao và gió thổi nhè nhẹ.
Khi vật báu thứ ba được ném xuống gió bấc thổi ào ào, bầu trời nhuộm một màu xanh xám. Còn vật báu thứ tư do chàng hoàng tử út đem về vốn chỉ là một hòn đá nên khi vừa ném xuống nó đã vỡ ra làm muôn mảnh. Ngọc Hoàng tức giận sai thiên lôi giam chàng vào ngục.
Trái đất từ đó tươi đẹp hơn, về sau người ta gọi cảnh sắc trời đất do ba vật báu kia tạo nên là Hạ, Thu, Đông.
Nhưng khi mùa đông hết, hạ sang thì cuộc sống trên trái đất lại gặp rắc rối, ấy là khi hết mùa đông, mọi cây cối đều khẳng khiu trụi lá vì giá rét chưa kịp hồi sức thì mùa hạ tới và cây lại phải trần mình ra hứng ánh nắng chói chang gay gắt chờ từng chiếc lá xanh trở lại.